Ngày của Mẹ, rơi nước mắt với những câu chuyện cảm động về tình mẫu tử
Nội dung bài viết
“Người ta nói rằng, bởi vì Thượng Đế quá bận rộn, Ngài không có thời gian để chăm sóc và lắng nghe nguyện vọng của từng người, thế nên Ngài đã tạo ra người mẹ để luôn chở che và bao dung cho những đứa con còn nhỏ dại.” – Câu thoại xúc động của một bộ phim vẫn còn ẩn sâu trong tâm trí của nhiều người. Nhân Ngày của Mẹ, cùng nhìn về những câu chuyện có thật về tình mẫu tử thiêng liêng và cảm động nhất.
Mẹ của Siêu Nhân
Lê Quang Thạc, con của mẹ Nhi và ba Quang, là một cậu bé đặc biệt. Tên cậu là dấu ấn cho sự kiện kỷ niệm việc ba mẹ cậu đều bảo vệ thành công luận án thạc sĩ. Thế nhưng khi 10 tháng tuổi, Thạc lại có những biểu hiện bất thường so với bạn bè đồng trang lứa và được chẩn đoán mắc phải một bệnh về não hiếm gặp. Mẹ Nhi của cậu đã khóc rất nhiều và thậm chí phải đưa con đi xét nghiệm lần hai vì không tin nổi vào kết quả. Các tài liệu y khoa còn thống kê rằng những đứa trẻ mắc phải căn bệnh này thường không sống quá 10 tuổi.
Hai vợ chồng chị Nhi mang con đi chạy chữa khắp nơi nhưng đều không có kết quả. Nhưng họ vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, vì cho dù mọi cánh cửa có khép lại với đứa con trai nhỏ thân yêu thì ba mẹ vẫn luôn là chỗ dựa vững vàng nhất cho con. Chị Nhi quyết định từ bỏ sự nghiệp đang rộng mở và tạm dừng mọi ước mơ để ở nhà chăm sóc Thạc. Chị mở một quán chè nhỏ với mong muốn mỗi người khách đến quán ăn sẽ mang lại niềm vui cho Thạc và giúp cậu cởi mở hơn.
Thấy vợ tất bật với việc chăm con và lo chuyện buôn bán, anh Quang cũng xin nghỉ ở cơ quan và ở nhà phụ vợ đưa Thạc đi khám bác sĩ, đi tập vật lý trị liệu. Rất nhiều người đã hỏi vợ chồng chị Nhi rằng chị có buồn, có tiếc vì sự nghiệp không, chị luôn trả lời rằng không, vì Thạc chính là sự nghiệp lớn nhất của cả ba và mẹ, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Thạc lớn khôn và cởi mở là ba mẹ hạnh phúc lắm rồi…
Mẹ già 90 tuổi và con trai câm điếc
Anh Giáp (65 tuổi) chưa từng nói ra hay nghe về tình yêu của mẹ, mọi thứ mà anh cảm nhận chỉ xuất phát từ những giác quan còn lại vì anh bị câm điếc. Mẹ Quỳ của anh năm nay 90 tuổi, cách đây vài năm hai mẹ con vẫn miệt mài lao động rau cháo nuôi nhau vì anh Giáp không lập gia đình.
Nhà có 5 người con nhưng thiệt thòi chỉ mỗi anh Giáp gặp phải. Ngày còn bé bố mẹ đưa anh đi chạy chữa nhiều nơi nhưng đều không được, tới giờ thì mặc kệ luôn. Hai mẹ con sống trong căn nhà gỗ nhỏ ở ngôi làng Đường Lâm cổ kính. Một ngày của hai mẹ con anh Giáp bắt đầu bằng việc mẹ đập đập lưng anh dậy để gọi anh ra đồng. Mẹ bây giờ sức khỏe cũng yếu lại thêm chứng lãng tai nên không dám lao động nữa, mỗi ngày mẹ ở nhà, ngồi ngoài thềm đợi anh Giáp đi ngoài đồng về.
Anh Giáp tuy không nói được nhưng rất hay cười, đó cũng là cử chỉ giao tiếp duy nhất mà anh thể hiện ra với tất cả mọi người. Có lẽ từ sâu thẳm đáy lòng anh Giáp rất muốn nói lời cảm ơn người mẹ già tận tụy ở bên anh gần cả cuộc đời. Ánh mắt anh Giáp nhìn mẹ khiến người ta hiểu ra rằng, đôi khi những lời nói ra cũng không còn mang nhiều ý nghĩa nữa…
Mẹ ung thư nhường sự sống cho con
Câu chuyện của người mẹ, người Thiếu úy Đậu Thị Huyền Trâm vẫn còn để lại cảm xúc cho nhiều người. Ngày biết được mình có thai cũng là lúc người mẹ Huyền Trâm biết mình mang trong mình căn bệnh ung thư phổi quái ác. Bằng tất cả tình yêu thương con, mẹ Trâm từ chối trị liệu căn bệnh của mình để nhường sự sống cho con. Khoảng thời gian mang thai là khoảng thời gian cực kỳ khó khăn của cả hai mẹ con. Trâm thường xuyên không thở được với các khối u lan nhanh từng ngày.
Tuần thai thứ 29, nhận thấy tình hình bệnh nhân nguy kịch, các bác sĩ Bệnh viện K và Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã quyết định mổ lấy thai. Sau ca phẫu thuật ngàn cân treo sợi tóc, bé trai nặng 1,2 kg chào đời và được đưa ngay vào Bệnh viện Phụ sản Trung ương để chăm sóc đặc biệt. Còn mẹ Trâm của bé thì được các bác sĩ tích cực cứu chữa, tuy nhiên tình hình của mẹ Trâm rất khó khăn…
Sau đó 11 ngày, chị Trâm được các bác sĩ đưa qua thăm con. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng người mẹ trẻ nhìn thấy đứa con còn đỏ hỏn của mình. Cảm xúc vỡ òa ra khi người ta nhìn thấy Trâm nói gì đó với đứa con nhỏ, và như có một linh tính đặc biệt, em bé mở mắt ra, nhìn mẹ mình rồi òa khóc.
17 ngày kể từ sau ca phẫu thuật mổ bắt con, thiếu úy Trâm đã ra đi mãi mãi. Thế nhưng, tình yêu thương con vô bờ bến của người mẹ trẻ vẫn như còn mãi và trở thành một câu chuyện đẹp day dứt trong lòng người ở lại…
Có lẽ mỗi người mẹ thật sự là một thiên thần, bởi vì chỉ có thể là thiên thần mới có thể có những hy sinh lớn lao đến như thế với con cái. Những người trẻ đôi khi quá mải mê với sự nghiệp và vòng xoáy của cuộc đời mà quên mất cha mẹ đang mong ngóng ở nhà. Hy vọng những ai đang còn có mẹ, hiểu rằng dù có đi qua bao danh lam thắng cảnh trên đời, cũng không nơi nào bằng nhà mình, nơi có ba mẹ đang dang rộng vòng tay tha thứ cho mọi thiếu sót lỗi lầm của chúng ta. Bởi vì thời gian trôi qua thoăn thoắt như con thoi, đừng để sau này bản thân phải thốt lên hai từ “giá như”…
Kết thúc bài viết, tác giả xin mượn một bài thơ sưu tầm được như một lời nhắc nhớ cho những ai đang còn có mẹ:
“Bông hồng đỏ con cài áo hôm nay là cả một hành trang
Để con biết rằng vẫn hạnh phúc biết bao vì vẫn còn có mẹ
Mùa báo hiếu về rồi mẹ ơi, nơi này con lặng lẽ
Gửi về mẹ cả một bầu trời nhung nhớ rộng yêu thương”
– Sưu tầm –
Dược sĩ Tạ Hoàn Thiện Quân